HỌC Y VẤT NHƯNG CON KHÔNG NẢN, VÌ HÔM NAY CON NHỔ TÓC SÂU CHO BỐ ĐƯỢC HẲN… NĂM CHỤC NGHÌN!
Ngày cuối cùng của năm 2021, bạn bè cùng phòng đều đã gói ghém đồ đạc về quê từ chiều hôm trước để ăn Tết dương với gia đình, duy chỉ có tôi uể oải nằm trên giường. Cứ nằm thôi, cũng chẳng ăn uống gì.
“Mày không về quê đi à? Được nghỉ có 3 ngày thôi đấy! Tuần sau lại lên trường học thực hành rồi.”
“Kệ tao! Mai tao về. Vừa tạch Sinh lý bệnh xong, đang chán đời đây. Nói ít thôi.” Tôi nổi cáu với nhỏ bạn cùng phòng, chả vì lý do gì. Dù sao nó cũng quen rồi, không chấp tôi.
Cứ nằm trên giường như thế, cho đến khi bạn bè đã đi hết, cả phòng chỉ còn lại một mình mình, thành ra tôi cũng chẳng ngủ được, lại suy nghĩ miên man về đống điểm chác dạo gần đây.
Nghĩ lại thì tôi bây giờ với tôi của vài năm trước đúng là khác nhau một trời một vực. Ý là ngày trước là trời còn bây giờ là vực. Hồi mới đỗ y, tôi tự tin lắm. Học sinh xuất sắc cơ mà! Năm nhất, bị vài môn cơ sở ngành quật cho, tôi cũng hèn dần. Mà đến bây giờ thì hèn hẳn. Đôi lúc cứ vẩn vơ nghĩ, mình cũng thông minh phết, chỉ hơi lười tí thôi mà thi thố đã tệ thế này, hay là bỏ quách cái áo blouse đi mà học ngành khác, khéo nó lại nhàn hơn. Thế mà rồi lại tiếc ngẩn tiếc ngơ cái ước mơ thuở ban sơ mong được cứu người của mình, lại cố gắng học tiếp, dù chẳng biết là sẽ đi đến đâu. Nói chung là cố đấm ăn xôi, học vì tiếc chứ cũng không có động lực gì cụ thể.
Nhưng hôm nay thì tôi có rồi.
Vừa xuống xe về đến quê, tôi đã thấy mẹ đã đứng ở tận đầu ngõ đón. Ngóng ngược ngóng xuôi không thấy bố đâu, nghe mẹ bảo tôi mới biết, thì ra bố đã đi ra đi vào, ngóng tôi về từ đầu giờ chiều rồi. Thế mà vừa nghe tiếng xe của tôi là lại đi thụt vào trong nhà ngồi uống nước chè. Đúng là phong cách của các ông bố, hì!
Chào hỏi, cất đồ đạc xong xuôi, tự nhiên tôi lại thèm mấy cái bánh rán, thế là lại giở trò cũ, ra chỗ bố “nhổ tóc sâu lấy tiền”. Hai chục năm nay tôi nhổ suốt, thành thợ nhổ tóc chuyên nghiệp rồi. Bố cười khà khà, ờ cho mày nhổ! Vẫn giá cũ, 100 đồng 1 sợi, nhổ nhiều ăn nhiều, cứ thế mà làm!
Thế là tôi nhanh nhẹn ngồi xuống vào việc luôn. Hết sợi này đến sợi khác, nhoằng một cái, tôi đã nhổ được cả một “binh đoàn” tóc sâu, à đúng hơn thì là tóc bạc! Cười khoái chí chưa được bao lâu, nghĩ đến điều gì đó, tự dưng lòng tôi nghẹn lại.
Thì ra, tóc bạc của bố giờ đã nhiều đến thế này rồi.
Thời gian trôi qua nhanh quá, tôi giờ đã hai mấy tuổi đầu, bố thì cũng đã gần 60, thế mà tôi vẫn lông bông nổi loạn, chưa trưởng thành. Học hành chưa xong, thế mà còn định bỏ học y để tìm cái khác nhàn hơn để học. Bốn năm, rồi lại bốn năm, tôi chỉ biết nghĩ cho sự lười biếng, muốn hưởng thụ của bản thân mà quên mất bố mẹ cũng đã già. Ngày đó tôi đòi thi y cho bằng được, giờ thấy vất vả lại muốn bỏ y đi học cái khác. Đường đời tôi còn dài, nhưng bố mẹ thì còn bao nhiêu năm để lo cho tôi ăn học nữa, cái này quả thật tôi chưa từng nghĩ tới…
Tôi nhận ra, đã đến lúc mình cần lớn lên rồi. Chịu trách nhiệm với quyết định của mình, kiên định với giấc mơ của mình, chúng ta đều không còn là trẻ con nữa, đừng để cha mẹ phiền lòng vì bản thân mình mãi vẫn cứ chán nản khi theo y. Khoác lên mình chiếc áo blouse là lựa chọn của bạn, sướng khổ tự bạn phải chịu. Nếu thực sự đam mê xin đừng đẽo cày giữa đường chỉ vì học rồi mới thấy nghề y nó không màu hồng như bạn tưởng. Cha mẹ, không đợi được bạn mãi đâu…
#tamsu #chuyenhocy