THÀNH CÔNG KHÔNG XÂY BẰNG ƯỚC MƠ. NÓ XÂY BẰNG 1.000 VIÊN GẠCH NHỎ
HY VỌNG GIÚP ĐƯỢC AI ĐÓ THAY ĐỔI BẢN THÂN
[CÓ CÁI NHÌN TÍCH CỰC HƠN TRÊN CON ĐƯỜNG HỌC Y KHOA]
______
Có bao giờ bạn đứng trước một mục tiêu nào đó trong đời — học một kỹ năng mới, xây dựng sự nghiệp, thay đổi bản thân — và thấy nó to lớn đến mức... nghẹt thở?
Bạn biết mình cần thay đổi.
Bạn biết mình cần bắt đầu.
Nhưng rồi bạn đứng im, nhìn nó cao chót vót như một tòa tháp.
Trong đầu bạn vang lên một câu lạnh lùng:
“Làm sao mà mình đủ sức? Thôi… để mai.”
Rồi mai lại thành ngày kia.
Ngày kia thành tháng sau.
Và khi ngoảnh lại, bạn nhận ra mình vẫn ở nguyên vạch xuất phát.
Nỗi đau không phải vì bạn không làm được.
Mà là vì bạn không dám bắt đầu.
Sự thật phũ phàng là:
Mỗi ngày bạn đứng yên, là một viên gạch bạn bỏ phí.
Bạn không xây được tòa tháp mơ ước.
Nhưng bạn vẫn đang xây một tòa tháp khác:
Tòa tháp của sự hối tiếc.
Nó cao dần lên từng ngày.
Và một ngày nào đó, khi bạn ngẩng lên, bạn sẽ thấy mình bị chôn vùi trong chính những viên gạch bỏ lỡ ấy.
---
Mình từng sống như vậy. Choáng ngợp. Trì hoãn. Tự trách.
Cho đến khi mình nhìn thấy một hình ảnh:
Một người không cần tưởng tượng ra cả tòa tháp.
Họ chỉ đặt một viên gạch.
Rồi thêm một viên nữa.
Rồi thêm một viên nữa.
Tôi bừng tỉnh:
Tôi không thiếu khả năng. Tôi chỉ thiếu một viên gạch đầu tiên.
Nỗi sợ không biến mất bằng suy nghĩ, nó biến mất bằng hành động.
Mình học được bài học này từ rất sớm:
Đừng sợ bị cười chê, hãy sợ việc không dám bắt đầu.
HỒI SINH VIÊN NĂM 6 TRƯỜNG Y
MÌNH TỪNG ĐI HỌC 20 KM THEO MỘT ANH KHOÁ TRÊN MÌNH 2 KHOÁ - NHỜ ANH DẠY HOÁ SINH - MỘT MÔN HỌC HỌC TỪ NĂM THỨ 2
Có 2 lý do mình chọn anh
* Có một ông anh hội đồng hương giới thiệu học rất hay và ông anh mình giờ cũng là bác sĩ giỏi ở viện lớn TW
* Ông anh trên mình 2 khoá thi được ~ 10 điểm lâm sàng Nội Khoa
Lúc đầu THẤY SỢ HOÁ SINH và không hiểu HOÁ SINH và cũng CHẲNG HIỂU MỤC TIÊU thi Bác sĩ nội trú để làm gì.
MÌNH TỪNG DÀNH CẢ 1 BUỔI CHIỂU ĐỂ HỌC CON ĐƯỜNG ĐƯỜNG PHÂN VÀ TỔNG HỢP IMP
Vẽ rồi xoá -) Vẽ rồi xoá ! ỚN TẬN CỔ
KHÔNG SỢ SAI, KHÔNG SỢ CHÁN
Mình đã vượt qua HOÁ SINH -> SINH LÝ -> GIẢI PHẪU -> NỘI KHOA -> NHI KHOA
Nghĩ lại thấy mình thật may mắn vì gặp được QUÝ NHÂN ❤️❤️❤️
________
Khi nhìn lại, tôi nhận ra: nhiều người không dám đặt viên gạch đầu tiên, không phải vì họ thiếu gạch… mà vì họ chờ đủ một ngàn viên rồi mới muốn bắt đầu.
Giống như bạn muốn viết một cuốn sách nhưng chưa viết nổi một trang, hay muốn làm TikTok triệu view nhưng chưa quay nổi một video đầu tiên.
Chỉ cần bắt đầu, mọi thứ mới có thể tiếp nối.
Cách duy nhất để thoát, là đặt xuống viên gạch nhỏ nhất ngay hôm nay.
Không ai xây được tòa tháp trong một ngày.
Nhưng ai cũng có thể đặt một viên gạch ngay bây giờ.
---
Nếu bạn đang mắc kẹt, hãy dừng lại một giây và tự hỏi:
“Viên gạch đầu tiên của tôi là gì?”
Nó có thể là một dòng chữ viết ra.
Một cuốn sách mở ra.
Một cuộc gọi được bấm số.
Một email được gửi đi.
Đừng chờ có động lực.
Đừng chờ đủ giỏi.
Đừng chờ nhìn thấy cả tòa tháp.
Bạn chỉ cần nhặt lấy viên gạch ngay trước mặt. Đặt xuống. Và bắt đầu.
Ngày mai, thêm một viên nữa.
Ngày kia, thêm một viên nữa.
Rồi một ngày, khi bạn ngẩng lên…
Bạn sẽ thấy mình đang đứng trong chính tòa tháp mà hôm nay bạn từng nghĩ là bất khả thi.
Có những người cả đời mơ ước di chuyển ngọn núi, nhưng rồi chẳng bao giờ bắt đầu. Không phải vì họ thiếu sức, mà vì họ cứ chờ đợi một “khoảnh khắc đủ lớn” mới chịu hành động.
Nhưng thật ra, mọi thay đổi đều bắt đầu từ điều nhỏ bé nhất: một bước chân, một ý tưởng, một viên sỏi đầu tiên.
Chinese Proverb: “The man who moves a mountain begins by carrying away small stones.”
Tục ngữ Trung Hoa: “Người dời được núi lớn, bắt đầu từ việc mang đi từng hòn đá nhỏ.”
Đây không phải câu chuyện của tôi.
Đây có thể chính là câu chuyện bạn sẽ viết lại cho đời mình — bắt đầu từ viên gạch hôm nay.
Ngày mai, bạn có thể tiếp tục đứng yên. Nhưng hôm nay, bạn có thể đặt viên gạch đầu tiên. Quyết định nằm ở bạn.
MÌNH KHÔNG PHẢI NGƯỜI GIỎI NHẤT NHƯNG LÀ NGƯỜI ĐƯỢC NHIỀU THẦY CHỈ BẢO NHẤT.
#nguyenhuythong
#luyenthinoitru
#onthinoitru
#dongluc